Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011




nỗi buồn không cánh cũng bay xa
htt

CON CHIM LỢN ĐÃ MẤT

Dzu- htt


Từ hôm đi Cần về, theo thói quen, đêm đêm tôi vẫn lên net tìm đọc, và ngồi gõ bàn phím những gì tôi nhĩ suy về cuộc sống, về chính bản thân mình. Bao nhiêu kỉ niệm vui buồn với bạn bè vẫn còn ăm ắp, như có thể nghe được, sờ nắm được. Thế nhưng không hiểu vì sao, lúc nào tôi cũng có cảm giác lành lạnh, như thiếu vắng một thứ gì đó, rất mơ hồ. Mãi cho đến sáng nay, khi con gà trống nhà hàng xóm gáy te te, với cái giọng còn non choẹt đã tập làm người lớn của nó, tôi mới giật mình nhớ ra, rằng trong tỉnh mịch đêm trường, tôi không còn nghe tiếng vỗ cánh phành phạch nặng nhọc, tiếng kêu éc éc rờn rợn của con chim lợn, mà trước đây tôi vẫn hằng nghe. Nó là con chim ăn đêm duy nhất còn lại trong xóm phố chật hẹp của tôi. Nó thuộc loài chim chuyên ăn những đồ dơ dáy, như xác chết thú vật, các thứ phân hôi thối. Nó là loài chim ăn đêm bị hắt hủi, bị ruồng rẩy, bị ghê sợ, bị nguyền rủa, bị người đời xua đuổi, cầu nó chết quách cho rồi. Nó là con chim tủi nhục của số phận khổ đau từ tiền kiếp. Nó đã bỏ tôi. Nó đã rời bỏ khỏi thế giới luôn hắt hủi nó, ghê sợ nó, coi nó như tai họa, như sứ thần khủng khiếp của thần chết. Nó đã bỏ tôi đi đâu. Vì sao nó lại bỏ tôi mà đi. Nó chỉ là một con chim ăn đêm, nó từng gắn bó với tôi, đến với tôi vào lúc tôi mỏi mệt nhất, trong khoảng từ hai giờ sáng đến ba giờ sáng. Đó là thời khắc của sự lặng im, bao trùm thế giới con người trong giấc ngủ mê mệt, đầy mộng mị. Chỉ có nó, con chim bị hắt hủi, con chim bị ruồng rẩy, con chim bị khinh thị, con chim bị thù ghét ghẻ lạnh, nặng nề tìm đến với tôi, quen thuộc với tôi, chia sẻ với tôi, éc éc trò chuyện với tôi. Trong nhiều trang viết của tôi, tôi vẫn thường nhắc đến nó, nhưng nay chỉ còn lại trống vắng, làm sao tôi có thể tư duy, mà không thể tư duy thì làm sao tôi tồn tại. Nó chỉ là một con chim. Một con chim ăn đêm, như cú mèo, cú vọ. Một con chim chuyên ăn đồ dơ dáy, như quạ, như kên kên. Nó là con chim lợn. Con chim lợn duy nhất còn lại trong xóm phố chật chội của tôi. Nó là con chim lợn đã mất.

Chúa quyền năng nói rằng, “không có sự công bình. Không có bất cứ một sự công bình nào cả”. Điều vô lý đến phi lý ấy, tiếc thay, lại chính là tồn tại của sự thật. “không có sự công bình. Không có bất cứ một sự công bình nào cả”. Con chim lợn đã mất của tôi, nó có tội tình gì. Nó là một con chim. Như chim công, chim họa mi. Nhưng nó không được trời phú cho bộ lông sặc sở sắc màu, cùng giọng hót mê đắm muôn loài. Thú thật là cho đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ nghe nói về nó, chứ chưa bao giờ nhìn thấy nó, dù ròng rả nhiều đêm tôi với nó rất gần nhau, nghe rõ nhau, thấu lẫn nhau bao điều trăn trở. Con người vẫn tự xưng là giống loài thượng đẳng, có nền văn minh chủng tộc cao cấp đến ghê sợ, khi mà con người tìm ra định luật Hendenber, định luật rơi tự do, định luật bảo toàn vật chất, định luật vạn vật hấp dẫn, khi mà con người khám phá ra lỗ đen vũ trụ, cùng học thuyết tương đối về tất cả; thậm chí, ghê sợ hơn nữa, là con người có thể đảo ngược cả quy luật tự nhiên, nhân bản ra chó, ra chuột, và ra luôn cả chính con người. Con người huênh hoang rằng, biển dẫu gầm thét dữ dội đến đâu, cũng không thể nào ra khỏi trái đất, còn con người có thể với tay lên tận sao Kim sao Thủy. Con người khoác lác, về sự chế ngự thiên nhiên của trí tuệ con người. Con người vỗ ngực, vì sự khám phá ra tồn tại của thế giới phản vật chất. Vậy mà con người không thương nổi con chim lợn phải sống trong chính sự ghẻ lạnh của con người. Sự công bằng? Rõ ràng là không hề có sự công bằng. Ngay như con chim lợn của tôi. Nó chỉ là một con chim. Như con cò trắng. Như con quạ đen. Nghĩ tới con chim của tôi. Nghĩ tới con chim lợn đã mất. Tôi thắt ruột, đau tới nghẹn ngào trước một câu ca dao, mà trước đây, tôi chưa bao giờ chịu nhìn nhận cái hay cái đẹp của nó.

Con quạ đen con cò trắng

Tôi ngồi tôi ngẫm cái sự đời

Con cò trắng con quạ đen

Đấy. Cuộc đời vốn đen bạc như thế đấy. Con quạ đen thì đã sao? con cò trắng thì đã sao? Con chim lợn chuyên ăn đồ hôi thối, có tiếng kêu bị coi là xấu xí, ghê rợn, nó có tôi tình gì?!! Ai biết, hằng đêm, khi tôi mòn ngón tay gõ những thân phận cuộc đời, những tình yêu bội bạc, con chim lợn vẫn lặng lẽ bay đến xóm tôi, âm thầm dọn sạch mọi dơ bẩn. Ai trong số những con người đang sống quanh tôi, có thể sẻ chia cùng tôi, nỗi đau tới chạnh lòng về con chim lợn đã mất.

Đêm nay, có thể tôi lại ngồi viết về nỗi nhớ Cần Thơ, viết về sự dịu dàng, viết về sự quay quắt ganh tị, nhưng tôi biết, nhưng tôi biết chắc chắn một cách đau đớn rằng, con chim lợn của tôi đã mất. Con chim lợn đã mất.

Dzu

Không có nhận xét nào: