Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

QUA CẦU CỞI ÁO TRAO NHAU thơ Hồ Tĩnh Tâm

QUA CẦU CỞI ÁO TRAO NHAU Hồ Tĩnh Tâm Nắng vàng rực đến ngỡ ngàng đến lạ Khi tôi về miền đất nhớ Trà Vinh Miền yêu thương miền thấm đẫm ân tình Bao năm tháng không bao giờ quên được Em thuở ấy trên quê nghèo Xẻo Đước Mái nhà tranh nép bóng rặng dừa xanh Con đò chiều manh áo bạc phong phanh Em chở cả hoàng hôn về bến đợi Năm tháng cũ bao nỗi niềm vời vợi Dòng sông dài thao thiết mãi không nguôi Cánh đồng làng mùa lúa chớm đỏ đuôi Hương nếp mới quẩn quanh niềm tâm sự Trưa rộng quá soi vào đâu quá khứ Cũng hiện về bổi hổi bến sông trăng Chạm vào nhau nghiêng câu lý bằng răng Căn nhà nhỏ rọi mù u rưng rức Trang giáo án và cơn ho trong ngực Em nhỏ nhoi như dấu cuộc đời Chấm vào tôi buốt nhói chẳng nên lời Dòng Cổ Chiên cứ trôi về biển rộng Trưa vọng cổ gió đầy trời lồng lộng Lời ca dao đau đáu nắng vàng gieo Mái tóc em bạc trắng nỗi gieo neo Cháy trong tôi bần thần ngày xưa ấy Vàm Cá Hóp đến bây giờ vẫn vậy Ngã ba sông căng ngực đợi nhau về Lý lu là lý vọng khúc phu thê Xao xuyến nắng Càng Long vàng như lụa Mùa dân dã có bao giờ héo úa Thôi qua cầu ta cởi áo trao nhau HTT

Không có nhận xét nào: